Truyện về chiếc giày ở sân ga – hay là truyện về lòng tốt & sự quan tâm của những người xa lạ

Cỡ chữ

Nửa cuối tuần trước mình đi dự hội thảo nên không có thời gian lên mạng, update bài vở và trả lời comment cũng hơi chậm nữa. Xin lỗi các bạn hỏi mình mà lại bị mình “bắt” chờ nhé :) Tuần này mình sẽ cố gắng bù lại bằng một số món ngon mới ;) Nhưng trước khi quay về với cái bếp, có một chuyện mình rất muốn kể cho cả nhà nghe…

—————-

Có lẽ nên bắt đầu từ việc mình có một đôi giày, loại giày da màu đen, hơi có gót một chút, theo kiểu rất “công nhân viên chức”. Mình thường chỉ đi đôi giày này trong những dịp cần ăn mặc chỉnh tề, ví dụ như trong buổi họp quan trọng hoặc có báo cáo, thuyết trình… còn đi làm bình thường thì vì mình làm trong trường học nên ăn mặc thoải mái lắm, quần ngố dép tông thôi :D. Vì ít khi đi nên cũng không quen với đôi giày này lắm, kết quả không chỉ là mỗi lần đi đều thấy không được thật sự thoải mái, mà đôi khi còn bị tuột giày, đặc biệt là những lúc đi quá nhanh (cho nên mình lại càng hạn chế dùng nó hơn).

Hội thảo tuần vừa rồi thì rõ ràng là “dịp cần ăn mặc chỉnh tề” nên giày được lấy ra dùng. Nơi tổ chức hội thảo là Rotterdam (Hà Lan), chỉ cách Antwerp một giờ đi tàu, nên mình và các đồng nghiệp thống nhất là đi tàu từ sáng sớm ngày đầu tiên rồi đến thẳng nơi tổ chức hội thảo luôn, tức là không có thời gian về khách sạn để thay đồ, cho nên sẽ phải ăn mặc “nghiêm túc” ngay từ Antwerp (Và tất nhiên là giày “nghiêm túc” cũng phải đi  ngay từ Antwerp).

Tính từ lần cuối cùng đi đôi giày này thì cũng phải đến gần 1 năm rồi, vì lâu quá rồi không dùng, nên mình quên béng mất vấn đề “hay bị tuột” của nó. Có lẽ đôi giày cũng buồn vì bị để quên lâu như vậy, nên đã chủ động “nhắc” mình, bằng việc tự động… rơi ra khỏi chân.

Tất nhiên, tuột giày thì chả phải là vấn đề gì to lớn, tuột ra thì nhặt lên, xỏ lại rồi đi tiếp. Nhưng mà, giày lần này quả là rất biết chọn thời gian để tuột. Đấy là khi mình bước lên tàu :-| :-|

Ở Việt Nam mình hầu như không đi tàu nên không nhớ là đường tàu được xây dựng như thế nào. Nhưng các sân ga ở đây thường là phần đường ray nằm thấp hơn hẳn so với mặt sân ga, từ 0.5 – 1m. Cho nên đôi khi giữa bậc thềm để lên tàu và sân ga sẽ có một khe hở ở giữa.Và giày của mình – thật là “hay” – sau khi tuột ra đã rơi đúng vào khe hở ấy, rồi yên vị dưới đường ray, thấp hơn sân ga nửa mét và tất nhiên là bên dưới con tàu :-| :-|

………*^&*%*)(*()^*&^%^$%#$%^……….

Bạn Trang trong 1 giây bỗng nhiên rơi vào tình trạng dở cười dở khóc. Giày nếu muốn lấy lên thì phải đợi tàu chạy rồi mới lấy được, nhưng đợi như thế cũng đồng nghĩa với việc phải đi chuyến tàu sau, cụ thể hơn nữa là đợi thêm 1 tiếng đồng hồ, vì mỗi tiếng chỉ có 1 chuyến thôi. Tức là sẽ bị muộn hội thảo và kéo theo nhiều phiền phức. Cho nên khi thấy giày nằm dưới đường ray,  mình đã nghĩ thôi bỏ luôn, rồi đến Rotterdam sẽ đi mua một đôi khác.

Nhưng đồng nghiệp của mình thì không chịu bỏ cuộc. Bạn ý chạy đi tìm nhân viên đường sắt để trình bày vấn đề – lúc này tàu đã đóng cửa để chuẩn bị chạy rồi. Không rõ bạn ấy đã nói gì, nhưng người nhân viên sau đó gọi điện thoại cho đồng nghiệp khác làm việc tại ga. Câu trả lời cho mình tiếp theo là giày chắc sẽ hơi khó lấy lên vì đường ray đó có rất nhiều chuyến tàu qua lại, cứ khoảng 5 phút lại có một chuyến, nên trèo xuống lấy giày cho mình cũng nguy hiểm, nhưng người ta sẽ cố gắng giúp mình và thông báo kết quả lại sau. 

Thật ra sau khi nghe câu trả lời vậy thì mình cũng xác định tinh thần là bỏ luôn rồi đi mua giày mới rùi. Nhưng mà… khoảng nửa tiếng sau đó, người nhân viên quay lại, đứng trước mặt bọn mình, với một thái độ khá nghiêm trang, thông báo: “I’ve got news for you…..

Cái giày đã được lấy lên khỏi đường ray. Không chỉ vậy, một nhân viên đã mang theo cái giày đó, đi theo tàu Thalys (tàu cao tốc chạy giữa Pháp, Hà Lan và Bỉ) để mang cái giày đến Rotterdam. Vì tàu Thalys là tàu cao tốc (nhanh hơn tàu mà bọn mình đi rất nhiều), nên cái giày sẽ đến Rotterdam trước, và sẽ đợi mình ở đó…….

…ôi… cảm giác lúc ấy của mình là không biết nên nói sao cho phải, vừa cảm động, vừa thấy tội lỗi vì mình đã làm phiền người ta quá nhiều… :-< Chiếc giày sau đó được trả lại tận tay cho mình ở sân ga Rotterdam. Nhưng được trả lại theo một cách rất đặc biệt là trong một chiếc túi giấy màu hồng, kèm theo một mảnh giấy nhắn với nội dung:”Chiếc hài của Cinderella, xin được trả lại cho chủ nhân :)”.

—————–

Thật ra trong 3 năm sống ở châu Âu, mình không ít lần đã được người lạ mặt giúp đỡ. Chẳng hạn như có một lần đứng tại ga để điền thông tin mua thẻ giảm giá. Lá đơn toàn là tiếng Hà Lan, trong lúc vẫn còn đang nghệt ra nhìn tờ đơn thì có hai bạn đứng cạnh đề nghị giúp đỡ, và hai bạn ấy đã điền hộ mình lá đơn, đầy đủ từ đầu đến cuối. Hoặc một lần khác, mình đến chơi một thành phố nhỏ, có in sẵn bản đồ từ ga đến khách sạn, nhưng đến nơi vẫn không tìm ra đường, nên đành phải hỏi đường một người dân ở đấy. Bác ấy sau khi chỉ đường rất tận tình cho mình thì đi tiếp – theo hướng ngược lại với mình. Nhưng sau 5 phút, mình thấy bác ý chạy ngược lại phía mình, bảo là bác ấy đã chỉ nhầm rồi, đáng lẽ ra phải đi đường khác cơ… Đại loại những chuyện như vậy mình có gặp nhiều ở đây, nhưng lần này có lẽ là đặc biệt và cảm động hơn cả. Vì thật ra mình chỉ là một hành khách bình thường ngồi trong khoang hạng hai. Cái giày cũng chỉ là một món đồ rất bình thường, không phải là tài sản giá trị gì. Nhân viên đường sắt hoàn toàn có thể từ chối giúp mình lấy giày lên. Và sau khi lấy được lên rồi, họ cũng có thể để lại giày của mình trong kho “Lost & Found” của nhà ga, để mình tự đến lấy lại, không nhất thiết phải đi theo tàu Thalys chỉ để mang trả giày cho mình. Nhưng họ đã thật sự rất cố gắng (và mất nhiều công) để giúp đỡ mình….

Thời gian gần đây đọc báo hay lướt Facebook, mình cảm thấy dường như ngày càng xuất hiện nhiều hơn các câu chuyện về sự vô cảm giữa người với người. Mình cũng đọc được cả những phản hồi với thái độ chán nản và mất niềm tin vào cuộc sống đầy rẫy những sự thờ ơ và vô tâm trước khó khăn, bất hạnh của người khác. Mình thì không giỏi viết văn, nên kể chuyện có lẽ cũng không hay. Nhưng mình hi vọng là câu chuyện thật đã xảy ra với chính mình này sẽ phần nào mang lại niềm tin cho các bạn là trong cuộc sống này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp và đáng trân trọng, như lòng tốt của những người nhân viên đường sắt đã giúp đỡ mình vậy. Cho nên viết lại ở đây, mong là câu chuyện nhỏ này sẽ giúp mở đầu cho một tuần mới đáng yêu của bạn :)

——————-

Phụ lục:

Câu chuyện này sau đó đã được đồng nghiệp của mình kể lại cho rất nhiều người quen khác tại hội thảo. Tuy nhiên càng về sau thì truyện càng được thêm mắm dặm muối với đủ loại tình tiết từ sướt mướt đến gay cấn với mục đích biến nó thành “truyện cổ tích” đích thực. Chẳng hạn như là bạn Trang sau khi vật vã khiêng cái vali 20kg lên tàu (thật ra thì nó chỉ là vali bé tí, khoảng 7kg thôi, vì đi có 3 ngày mà), đã chẳng may làm rơi chiếc giày xuống đường ga. Và vì quá tuyệt vọng với việc phải đi chân giày chân đất, bạn Trang đã gào khóc hết sức thảm thiết, đến mức tuy ở cuối tàu nhưng người ở đầu tàu cũng nghe thấy. Có một người soát vé đẹp trai hào hoa thấy thế đã động lòng, tiến lại gần và hỏi: “Tại sao em khóc?”……

(and the story began :P)

:D :D :D

62 phản hồi tới Truyện về chiếc giày ở sân ga – hay là truyện về lòng tốt & sự quan tâm của những người xa lạ

  1. Thanh Thảo
    Tháng Tám 6, 2012 vào 12:39 chiều #

    Hồi đi học ở SG chị đã từng thấy cảnh người bị cướp kêu thất thanh giữa đường, còn dòng người cứ bình thản lại qua (trong đó có mình, tất nhiên :( Nhưng mà lúc đó chị là 1 cô gái nhỏ mong manh lắm nên thông cảm nhé :(( )
    Từ đó chị cứ nghĩ nếu ngày nào đó mình bị cướp, mình sẽ im lặng để dành sức chứ không la làm gì cho mệt
    Và nhiều năm trôi qua càng thêm nhiều điều được chứng kiến khiến chị không còn tin vào lòng tốt của những người xa lạ giữa cuộc đời đâu
    Nhưng những câu chuyện thế này khiến chị phải suy nghĩ lại. Có thể ngày nào đó mình sẽ la lên giữa phố chăng !
    Cảm ơn em vì câu chuyện rất đẹp nhé !

  2. Wendy
    Tháng Bảy 3, 2012 vào 7:11 chiều #

    Hi chị! Lâu lắm em mới quay lại nhà chị đó. Dạo này em cũng đang bị trục trặc về quan hệ giữa ng với ng. Đơ mất mấy ngày rồi. Đọc chuyện của chị sao thấy yêu đời hơn :D. Cám ơn chị nha

  3. chè
    Tháng Bảy 2, 2012 vào 2:14 sáng #

    hihi truyện thật sự rất dễ thương chị ah, hôi lâu e đã muốn đọc truyện này ngay từ những chữ đầu tiên nhưng mà web của chị bị trục trặc nên e ko thể xem dc :D
    thật kà tuyệt vời chị ha, được sự giúp đỡ của những người tốt bụng và chân thành, cảm thấy lòng thật ấm áp. e cũng từng gặo nhiều chuyện ko hay nhưng chưa bao giờ mất lòng tin vào con người và điều tốt đẹp bởi vì xung quanh vẫn có nhưng người rất tuyệt vời giúp đỡ và hộ trợ cho em, e thấy rất hạnh phúc và đồng cảm khi gặp chuyện như chị ^^
    chúc chị tuần mới vui vẻ nhá.

    • Linh Trang
      Tháng Bảy 2, 2012 vào 7:43 sáng #

      Cảm ơn em, chúc em tuần mới nhiều niềm vui ;)

  4. Hong Juno
    Tháng Sáu 29, 2012 vào 7:46 chiều #

    Đọc mà xúc động quá em.
    Đọc tin tức hàng ngày qua internet, đôi lúc chị bỏ một thời gian không đọc nữa vì quá chán ngán bạo lực, vô cảm giữa người với người,… Nhưng cá nhân chị vẫn tin người tốt ở quanh ta, qua chuyện của em, chị càng tin vào điều đó.
    Cảm ơn em đã chia sẻ.
    Chúc em luôn vui ^^

  5. hanoilotus
    Tháng Sáu 28, 2012 vào 5:58 sáng #

    rat thich cau chuyen cam dong nay cua trang, va cung chanh long vi nhung cau chuyen nhu the nay xay ra thuong xuyen (va cung la chuyen binh thuong) o ben nay, chu o nha minh thi… anyway, khong vi the ma minh de mat long tin vao mot cuoc song tot dep phai khong em?
    have a great day!

  6. Đoàn thị thu Hương
    Tháng Sáu 27, 2012 vào 6:47 chiều #

    Con viết chân thật và cảm động ,có phải con sinh năm 86 0? Vì con gái cô cũng sinh năm đó con gái cô là Thu Trang cô đọc nhật ký của con thấy tính cách 2 đứa có vẻ hơi giống nhau mạnh mẽ nhưng nữ tính cái gì cũng biết làm, học giỏi làm việc tốt nhiều bạn bè nhưng khó kiếm người yêu! Cô rất thích đọc Văn của con! Mẹ con chắc tự hào về con lắm! Gia đình con ở VN ở chỗ nào hả con ? Gia đình cô sống ở TP cô cũng sinh ra và lớn lên ở HN đến khi vô đh mới theo gđ chuyển vào TP HCM. Hy vọng sẽ có ngày cô cháu mình đc gặp nhau ở VN nhé! Bye con!

    • Linh Trang
      Tháng Sáu 28, 2012 vào 7:40 sáng #

      Con tuổi Trâu ạ :) Nhưng mà tên thì trùng với tên em nhà cô, “Linh” là tên em gái con :) Nhà con ở Hà Nội ạ, mà mẹ con cũng lo con không lấy được chồng cô ơi, hihi, 27, 28 tuổi rồi mà còn vài năm nữa ở bên này, con cứ về nhà chơi là mẹ con lại chỉ mấy bạn khác rồi so sánh là “bằng tuổi con mà các bạn ấy có chồng, con hết rồi” :D Cho nên con cũng không chắc là mẹ con tự hào hay lo nhiều hơn cho con cô ạ :D
      Con mới vào TPHCM chơi được 1 lần, cũng lâu lắm rồi, nên con cũng muốn quay lại lắm, vì nhà con cũng có mấy bác sống trong TPHCM. Nếu con vào TPHCM chơi nhất định sẽ qua thăm cô, cô nhé? :)

  7. chau
    Tháng Sáu 20, 2012 vào 7:19 chiều #

    Một câu chuyện dễ thương, với những con người dễ thương, xảy ra ở 1 đất nước dễ thương :D Thích nhất cái tình tiết Cinderella :) Phải người hay mơ mộng như mình thì chắc sẽ không người suy nghĩ tò mò về người đã viết dòng chữ ấy, hi vọng đó là 1 anh chàng dễ thương nốt :)) Và người hay mơ mộng là mình đây giờ lại đang tưởng tượng rằng 1 ngày nào đó anh chàngđó sẽ gặp cinderella… rồi…. =)) biết đâu là thiên duyên tiền định @@ Ôi sao mình không giỏi nấu ăn, làm bánh viết lách như bạn T mà lại giỏi mơ mộng thếếếếếế T T

    • Linh Trang
      Tháng Sáu 20, 2012 vào 10:11 chiều #

      :D nếu tớ mà ko bít mấy bác soát vé thì chắc tớ cg mơ mộng giống ấy thôi :”>

  8. H.Giang
    Tháng Sáu 14, 2012 vào 5:07 chiều #

    Em oi, cau chuyen cua em that de thuong, Giup chi thay yeu cuoc doi nay hon. Cam on em nhieu

  9. Jiru
    Tháng Sáu 14, 2012 vào 2:44 chiều #

    Đọc câu chuyện của chị ấm cả lòng, chị ơi, nhớ mua đôi giày mới cho vừa chân nha chị. E thích cái note trong hộp giày người ta gởi lại cho chị.

    Đọc chuyện của chị mà e thấy vui lay, e sẽ kể chuyện này cho những người quanh em, để nghe và để biết cuộc sống có nhiều điều thú vị vẫn đang diễn ra quanh ta

  10. BICH THUY
    Tháng Sáu 14, 2012 vào 7:53 sáng #

    A, tại vì chị thấy mọi người khen Hà Lan wá, trong khi wên mất lòng tốt của người Bỉ trong câu chuyện này…..

    • Linh Trang
      Tháng Sáu 14, 2012 vào 10:33 sáng #

      a, có vẻ là như vây thật nhỉ, em cũng không để ý :”> Tàu này chạy giữa Bỉ và Hà Lan nên người soát vé em cũng không biết là quốc tịch gì, nhưng có vẻ là người làm việc cho đường sắt Bỉ nếu dựa theo đồng phục họ mặc :)

    • Linh Trang
      Tháng Sáu 14, 2012 vào 10:33 sáng #

      a, có vẻ là như vây thật nhỉ, em cũng không để ý :”> Tàu này chạy giữa Bỉ và Hà Lan nên người soát vé em cũng không biết là quốc tịch gì, nhưng có vẻ là người làm việc cho đường sắt Bỉ nếu dựa theo đồng phục họ mặc :)

  11. Nấm iu Gấu
    Tháng Sáu 13, 2012 vào 11:45 sáng #

    Đọc câu chuyện của chị để biết: cổ tích là do con người tạo ra – dù là “ngày xửa ngày xưa….” hay thời hiện tại :)

  12. Michelia
    Tháng Sáu 13, 2012 vào 8:03 sáng #

    Trang kể chuyện hay vậy còn gì. Cảm động phần chính chưa xong, lại thêm phần phụ lục rất buồn cười nữa. Quả là một câu chuyện có nhiều sắc thái, đáng để đọc. Thanks for sharing.

  13. BICH THUY
    Tháng Sáu 13, 2012 vào 7:45 sáng #

    Doc chuyen cua em dung la cam dong. Nhung hinh nhu la giay bi rot o Antwerp & nhan lai o Rotterdam nhi ?

    • Linh Trang
      Tháng Sáu 13, 2012 vào 10:17 sáng #

      Đúng rồi ạ, cho nên nó mới thành chuyện mà, chứ nếu em ở lại Antwerp để đợi lấy giày thì cũng không có gì để kể nữa :)

  14. Mai Trang
    Tháng Sáu 13, 2012 vào 5:05 sáng #

    Mình thích câu chuyện này, thực sự rất cảm động :)

  15. Tata
    Tháng Sáu 13, 2012 vào 3:58 sáng #

    Euro này chị sẽ cổ vũ HÀ Lan. Đọc câu chuyện đúng là cảm động quá…
    Nói thì nghe bi quan nhưng ở VN chắc chẳng bao giờ có được chuyện này. Và nếu chị là người làm ở Sân Ga chắc sẽ lườm cho bạn em 1 cái và nói: con gái con gứa hậu đậu, có đi chiếc giày cũng làm rơi. Chỉ vì một chiếc giày mà cô muốn ..vvv….

  16. lolita
    Tháng Sáu 12, 2012 vào 5:56 chiều #

    sao mà chị lại có thể kể lại 1 câu tr với giọng văn hay, nhẹ nhàng, dí dỏm thế nhỉ…đọc mà em vẫn muốn đọc đọc nữa nữa…huk đúng là qua câu tr của chị em thì em vân x tin là trên đời này còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ ta phía trước,,nhưng nhiều lúc em lại chẳng nghĩ dk như vậy,,,vi em cũng hay lên mạng đọc tin tức mà,,xã hội bây giờ ko còn cái gì gọi là tình người nữa…dù vẫn có,,,,em vấn thích 1 câu mà em đã đọc trên zing nói về cuộc thi chung kết hùng biện gì đấy em cũng ko nhớ nữa, u ý đã nói rằng: xã hội ngày nay kinh tế đi lên đạo đức đi xuống,,,thấy cũng đúng chị ah,,,em mong chị sẽ luôn vui vẻ, yêu đời và tràn đầy niềm tin vào cs này nhé,,,dù rằng ở VN này em thấy rất ít,,,,

  17. Phuonk
    Tháng Sáu 12, 2012 vào 3:52 chiều #

    De^~ thuong qua’ chi. a. T____T
    Ng` Ha` Lan tha^t. la` to^t’ T__T

  18. Kid
    Tháng Sáu 12, 2012 vào 8:57 sáng #

    Yêu quá Trang ạ, nhưng có lẽ những chuyện thế này chỉ có ở bên đó, nơi con người còn đúng nghĩa là người > con. Dạo này ở nhà đọc những mẩu báo về chuyện bác sỹ bỏ lơ bệnh nhân (thậm chí cả sản phụ sắp sinh) mà xót ruột lắm, cứ tự hỏi sao người ta có thể cư xử thế với đồng loại????

    • Linh Trang
      Tháng Sáu 12, 2012 vào 12:06 chiều #

      em cũng đọc thấy những chuyện như vậy trên báo hàng ngày :( quả thật là xót xa. Em chỉ hi vọng là những chuyện tốt vẫn xảy ra hàng ngày, chỉ là người ta không thật sự chú ý đến và đưa tin

  19. Tram
    Tháng Sáu 12, 2012 vào 6:15 sáng #

    Cám ơn chị Trang đã chia sẻ câu chuyện dễ thương này với mọi người. Đọc mà em cũng tủm tỉm cười và thấy cuộc đời thật đẹp.

    Từ lâu đã yêu mến đất nước Hà Lan, nay lại càng yêu mến hơn. Chẹp, tiếc vì lịch học không cho phép nên em đã bỏ cái offer đi exchange ở University of Amsterdam mới cuối tuần rồi :(

    Đọc blog chị đã lâu nhưng chỉ toàn save recipes về máy, chưa có tgian thử nấu và cũng là lần đầu tiên comment.

    Hihi, rất vui vì được biết đến chị. Chúc chị luôn vui và có những mẩu chuyện hay như vậy để chia sẻ :)

  20. MayMunMin
    Tháng Sáu 12, 2012 vào 3:59 sáng #

    Hi Trang,
    Đọc Savourydays từ rất lâu rồi nhưng hôm nay đọc bài này, chị mới comment. Thật ra đọc ngay từ đầu chị đã biết là em sẽ nhận lại được giày của mình, nhưng không nhờ là bằng một cách siêu dễ thương đến như vậy. Nếu chị chưa có người yêu, chưa chồng con, và nếu người nghĩ ra cái note đính kèm trong túi giày là một anh chàng và cũng chưa vướng bận nốt, thì chắc chị ưng ảnh liền quá, haha.

  21. Hong Anh Dao
    Tháng Sáu 11, 2012 vào 10:08 chiều #

    Câu chuyện thật ý nghĩa chị ạ :X…thật vui khi quanh mình vẫn còn thật nhiều ng tốt chị nhỉ, em cũng như chị, vẫn luôn tin vào con người và rằng quanh mình luôn ko thiếu những ng tốt. Người Hà Lan nói riêng vs em cũng có những thiện cảm đặc biệt :D…hồi tháng 2 vừa rồi em cũng có qua Amsterdam chơi, và điều ấn tượng với em sâu sắc nhất là con người nơi đây chứ ko chỉ là cảnh đẹp và thành phố. Người dân dễ thương lắm lắm ý ạ, em ra đường ko 1 ai ko cười vs em (dù vc này khá phổ biến ở châu Âu vì em cũng ở Đức nhưng thực sự em vẫn rất vui) từ người lái taxi cho đến những businessman comple ca táp :P…có 1 hôm buổi tối em chụp ảnh ở Dam square còn đc 1 bác công nhân của thành phố tình nguyện chiếu đèn ô tô cho chúng em chụp cho đủ sáng…rồi cười chào rất thân thiện…nên là em yêu thành phố ấy lắm…rồi lần bọn em cũng lạc đường bên đó, 1 bác trai cũng comple và có tuổi, có vẻ đang vội lắm nhưng chắc nhìn bọn em ú ớ quá nên cũng hỏi có fai lạc đường ko rồi lôi ngay đt ra tra navi cho chúng em để xem đường…

    Những điều nhỏ nhỏ ý thôi nhưng làm bọn em vui suốt chuyến đi và bh ko đứa nào ko nhắc đến Hà Lan mà thiếu câu con người nơi ấy nett (nice trong TA chị ạ :P) kinh khủng :X

    Sorry chị nếu em có lan man quá :P vì em cũng muốn chia sẻ 1 chút câu chuyện của mình thôi ạ :D…and btw…em đang nướng mẻ bánh (chính thức) đầu tiên trong đời theo cthuc của chị…sẽ báo cho chị kết quả khi bánh ra lò ạ :)…chúc chị 1 tuần làm việc hiệu quả và nhiều niềm vui!

    em Hồng Anh.

    • Linh Trang
      Tháng Sáu 11, 2012 vào 11:12 chiều #

      UH đúng là về độ thân thiện và cởi mở thì chị thấy người Hà Lan có lẽ là số 1 trong số các nước chị đã từng đi qua. Hồi xưa chị học ở Hà Lan cũng thích điểm này nhất, ra đường ai cũng cười với mình, mặc dù chẳng quen biết gì nhưng đều chào hỏi. Vào shop thì nhân viên nhiệt tình thôi rồi. Ở chỗ chị tại Bỉ bây giờ thì không được như thế, nên nhiều khi cũng thấy nhớ Hà Lan ghê ý :)

      Bánh quy thế nào rồi em? :)

  22. Châu Nguyễn
    Tháng Sáu 11, 2012 vào 6:17 chiều #

    đoạn phụ lục dễ thương qá chị <3

  23. Ngoc Ly
    Tháng Sáu 11, 2012 vào 5:49 chiều #

    chị kể truyện hay ơi là hay ý chị Trang ạ :x

  24. trang
    Tháng Sáu 11, 2012 vào 5:12 chiều #

    câu chuyện rất thú vị. có thể làm mình tin tưởng hơn vào con người.

  25. petpet
    Tháng Sáu 11, 2012 vào 4:44 chiều #

    Em thấy câu chuyện này của chị rất hay. Hay nhất ở chỗ nhân vật là người lớn và là chuyện có thể kể lại cho nhiều người lớn khác nghe ^^

  26. K.Trang
    Tháng Sáu 11, 2012 vào 4:34 chiều #

    Mùa euro này chắc e quay sang cổ vũ Hà Lan qúa :”>

  27. Bao
    Tháng Sáu 11, 2012 vào 4:30 chiều #

    đúng là một câu chuyện xứng đáng được vào sách Chicken soup for the soul thật. H em đã hiểu các câu chuỵen hay nhường vậy đều là chuyện có thật như thế nào rồi.
    Thực ra người tốt luôn có ở khắp nơi, để gặp được người tốt, em hay tâm niệm mình cũng cố gắng làm người tốt nào, dù nhiều nó gây phiền toái và mất thời gian cho mình hơn. :D. Nhưng cứ cố gắng thôi, được chút nào hay chút đấy.
    Cảm ơn chị Trang về mẩu chuyện nhé.

  28. xiaojiang
    Tháng Sáu 11, 2012 vào 4:09 chiều #

    Câu chuyện dễ thương quá chị ơi :x

  29. Thảo
    Tháng Sáu 11, 2012 vào 4:07 chiều #

    Tựa đề hay. Câu chuyện cũng hay nữa ♥

  30. Van Anh
    Tháng Sáu 11, 2012 vào 3:58 chiều #

    Đọc câu chuyện của chị tự nhiên em lại nhớ đến đoạn kết của phim Rashomon (phim Nhật), ông sư trong phim có nói: “Cảm ơn ông, nhờ ông mà tôi vẫn còn tin vào con người”. Em nghĩ câu chuyện của chị cũng có gì đó similar với cái này :)

Trả lời